TNT Văn Hiên | Rượu Vang
  • Sau khi tiết học cuối cùng kết thúc Lưu Diệu Văn liền dắt tay Tống Á Hiên nghênh ngang đi ra khỏi lớp trong sự ganh tị của mọi người, cậu đã gọi tài xế đến từ sớm, Lưu Diệu Văn trước tiên muốn đưa Tống Á Hiên đi ăn gì đó trước rồi mới đi bệnh viện nhưng anh đã từ chối, anh đã hứa hôm nay sẽ về nhà ăn cơm với ba mẹ nên tranh thủ đi kiểm tra cùng với Lưu Diệu Văn rồi về thôi. Lưu Diệu Văn gật đầu đồng ý kêu tài xế đi thẳng đến bệnh viện.
  • Người kiểm tra cho Tống Á Hiên là một bác sĩ Omega lớn tuổi, ông ta cầm tờ giấy kết quả trên tay nhìn chầm chầm Tống Á Hiên rồi lại nhìn chầm chầm Lưu Diệu Văn. Anh cảm thấy có chuyện chẳng lành rồi, chẳng lẽ thật sự có thai rồi sao, nói vậy công sức uống thuốc của Tống Á Hiên cả tháng nay đều bỏ thành công cốc rồi à.
  • Bác sĩ
    Bác sĩ
    "Hai cậu biết thắt nút trong thời gian này nguy hiểm thế nào không, Omega chưa hoàn toàn trưởng thành sẽ dễ bị tổn thương, alpha chưa trưởng thành sẽ không kiềm chế được bản năng, tin tức tố rất mạnh mẽ. Hai cậu còn có độ phù hợp cao tuyệt đối, cả hai đều chưa thành niên, lỡ có chuyện gì xảy ra rồi giải quyết thế nào?"
  • Bác sĩ không nhanh không chậm nói, từng câu từng chữ như muốn mắng chết cả hai người bọn họ.
  • Tống Á Hiên
    Tống Á Hiên
    "Không lẽ có thai thật rồi sao?"
  • Tống Á Hiên run rẩy nhận kết quả kiểm tra từ tay bác sĩ, dòng chữ ghi rõ ràng, đã mang thai được một tháng.
  • Bác sĩ
    Bác sĩ
    "Tỉ lệ có thai khi thắt nút là 90%, độ phù hợp cao thì khả năng càng cao, hai cậu phù hợp tuyệt đối thì tỷ lệ mang thai cũng là tuyệt đối."
  • Bác sĩ tháo gọng kính xuống, chấp tay nhìn Tống Á Hiên, nét mặt vô cùng nghiêm trọng.
  • Bác sĩ
    Bác sĩ
    "Nhưng mà cơ thể Omega của cậu vẫn còn chưa trưởng thành hoàn toàn, thời điểm này không thích hợp mang thai."
  • Tống Á Hiên cảm thấy trời đất xung quanh mình đều đảo lộn cả lên rồi, anh run rẩy cầm tờ giấy đọc đi đọc lại mấy lần. Dòng chữ được in đậm rõ ràng , Tống Á Hiên đã mang thai được một tháng và thể trạng thai nhi rất tốt. Nhưng mà tốt thì làm được gì chứ, tại sao đứa trẻ lại đến vào lúc này, chỉ vì một đêm say làm loạn để bây giờ hậu quả thật sự tới rồi, chính là cái hậu quả mà bọn họ sợ nhất. Đứa trẻ này không thể tồn tại được, cũng không thể xuất hiện lúc này được, Tống Á Hiên chỉ có một cách, duy nhất một cách.
  • Bác sĩ
    Bác sĩ
    "Thai nhi chỉ mới một tháng nên dễ dàng làm phẫu thuật, cũng không ảnh hưởng nhiều đến cơ thể cậu. Hoặc nếu cậu lựa chọn giữ đứa nhỏ lại thì phải suy xét đến việc cả cơ thể cậu sẽ bị tổn thương, tin tức tố rối loạn, lúc sinh nở có thể dẫn đến tử vong. Còn thai nhi khi sinh ra cũng sẽ yếu ớt hơn những đứa trẻ khác, tỉ lệ tử vong và sinh non rất cao."
  • Bác sĩ nói, trường hợp mang thai khi Omega chưa thành niên thế này ông ta đã gặp rất nhiều rồi, đa số là những đứa trẻ bồng bột, chỉ quan tâm thú vui trước mắt chứ không nghĩ đến hậu quả. Có người chọn giữ cũng có người chọn phá bỏ, nhưng phần lớn vẫn chọn phá bỏ đi để bảo vệ sức khỏe của bản thân và đứa trẻ khi ra đời sau này. Còn lại những người không nỡ bỏ đi đều nhận kết cục đắng về phía mình. Omega chưa thành niên, tuyến thể chưa trưởng thành hoàn toàn, tin tức tố cũng chưa ổn định hoàn toàn mà mang thai sinh con thì rất dễ bị tổn thương cả thể xác lẫn tinh thần.
  • Nhà nước cũng đã ban hành luật, độ tuổi được kết hôn và sinh con giữa Omega và alpha là hai mươi hai tuổi trở lên, nếu sớm hơn thì alpha đó cũng sẽ bị liên lụy, nếu nhẹ là giam giữ vài năm, nặng là tử hình.
  • Tống Á Hiên
    Tống Á Hiên
    "Tôi...tôi cần thời gian suy nghĩ."
  • Tống Á Hiên choáng váng, anh đứng lên đi ra bên ngoài, Lưu Diệu Văn muốn đi theo nhưng anh đã cản lại, Tống Á Hiên nói chỉ muốn ở một mình. Anh cần khoảng không gian riêng để đầu óc thoải mái hơn.
  • Lưu Diệu Văn ở lại nói chuyện với bác sĩ, cậu hỏi không có cách nào có thể để đứa trẻ ra đời được sao, bởi vì Lưu Diệu Văn là alpha, Omega mang thai con của mình thì cảm giác vô cùng sung sướng, cũng rất chờ mong đứa con của mình sẽ ra đời. Nhưng cậu biết rõ luật, chuyện đứa trẻ này ra đời là không thể nào. Bác sĩ cũng đã giải thích rõ ràng cho Lưu Diệu Văn nghe về những di chứng và mối nguy hiểm khi Tống Á Hiên giữ lại đứa trẻ, bọn họ thật ra chỉ có một lựa chọn duy nhất. Chính là bỏ đứa nhỏ này đi.
  • Tống Á Hiên bước vào thang máy đi lên sân thượng của bệnh viện, ngoài trời bây giờ gió lạnh thổi, sự lạnh lẽo táp lên mặt khiến Tống Á Hiên tỉnh táo hơn được đôi chút. Là do anh đêm đó mượn rượu làm càn, là do Lưu Diệu Văn đêm đó không can lại mà còn hùa theo anh làm càng, bây giờ hậu quả sinh ra thì cả hai người phải chịu. Nhưng Tống Á Hiên có chút không muốn bỏ đứa nhỏ, anh cảm thấy trẻ con không có tội gì cả, con của anh còn chưa kịp hình người, cũng chưa kịp nhìn thấy ánh mặt trời nữa mà. Tước đi quyền được sống của nó không phải rất độc ác hay sao.
  • Anh nhìn thành phố phồn hoa bên dưới, dòng xe cộ tấp nập không ngừng lại, kẻ đến người đi không đếm xuể, thời gian trôi khiến vạn vật thay đổi, kẻ đến người đi đều do số trời.
  • Anh đưa tay sờ lên mặt bụng phẳng lì của mình, ở bên trong cái bụng nhỏ này thật sự chứa một sinh mạng được trông chờ sự sống sao. Đây là kết tinh của anh và Lưu Diệu Văn, là con của anh và cậu.
  • Tống Á Hiên
    Tống Á Hiên
    "Con à, là ba có lỗi với con, nếu ba nghĩ đến hậu quả sớm hơn thì mọi chuyện sẽ không đi đến bước đường này."
  • Tống Á Hiên nén nước mắt, anh thì thầm với đứa nhỏ trong bụng mình. Hiện giờ trong đầu anh trống rỗng chẳng thể suy nghĩ được gì, phải đưa ra quyết định giữ hoặc bỏ thì cần một thời gian nữa, hiện tại Tống Á Hiên thật sự không thể quyết định ngay được.
  • Lưu Diệu Văn
    Lưu Diệu Văn
    "Bảo bối, trời gió lạnh lắm, chúng ta về thôi."
  • Lưu Diệu Văn
    Lưu Diệu Văn
    Lưu Diệu Văn từ phía sau khoác áo choàng lên người Tống Á Hiên, lúc này cậu đến vừa kịp lúc mà Tống Á Hiên nói chuyện với con, có lẽ anh cảm thấy có lỗi rất nhiều, bản thân cậu cũng vậy, chính cậu là người đã làm chuyện đó với anh, sinh mạng này cậu cũng góp vào một phần. Bây giờ lỗi lầm này là cả hai phải cùng nhau chịu trách nhiệm.
  • Tống Á Hiên bất lực ngã vào lòng Lưu Diệu Văn, vốn dĩ chuyện này bọn họ đã nghĩ đến rồi, nhưng khi đối mặt thật sự lại không cách nào can đảm được. Tống Á Hiên không muốn bỏ đứa nhỏ đi, nhưng anh không thể ích kỷ bắt nó ra đời trong sự đau đớn được, mang thai vào thời điểm omega chưa thành thục sẽ ảnh hưởng rất nhiều tới sự phát triển của con trẻ, rất dễ sinh ra những mầm bệnh. Đứa trẻ cũng sẽ không dễ dàng gì, ép nó ra đời cũng chính là độc ác ép nó chịu cực khổ.
  • Tống Á Hiên
    Tống Á Hiên
    "Anh không muốn Văn Ca....anh không muốn đứa trẻ này còn chưa kịp nhìn thấy ánh sáng đã mãi mãi biến mất...anh..."
  • Tống Á Hiên khóc nấc lên trong lòng Lưu Diệu Văn, anh muốn trút hết sự dằn vặt trong lòng mình ra ngoài, nhưng trút ra rồi thì được gì đâu chứ, rồi sự sai lầm này sẽ đi theo Tống Á Hiên cho đến khi anh chết đi. Suốt một chặng đường dài sau này nữa anh sẽ mãi mãi nhớ về, nhớ về lúc mười bảy tuổi anh đã bồng bột thế nào, cũng đã làm ra chuyện độc ác như thế nào.
14
Chương 18